Friday 10 April 2009

TUẦN THÁNH 2009: NÀY LÀ NGƯỜI



“Này là người”

Đức Giêsu chịu đóng đinh là biểu tượng cho những gì nhân loại đã làm đối với sự lành. Chúng ta đã giết chết sự lành. Hoá ra không phải chúng ta sợ cái ác mà là sợ sự lành! Trong trình thuật thương khó theo thánh Gioan, Philatô đem Chúa Giêsu ra giới thiệu cho dân bằng những lời “Ecce homo – Này là người”. Không còn từ ngữ nào hơn để diễn tả con người và sứ vụ nghịch thường của chính Con Thiên Chúa.

“Này là người” – nơi Người nhân tính đã được hội nhập trọn vẹn đến nỗi Người đã làm người trọn vẹn và thực sự là mẫu mực cho mỗi người chúng ta, để ta biết sống thế nào cho trọn nghĩa con người và là thánh nhân đúng nghĩa.

“Này là người” – con người đã sống cho người khác, chữa lành cho họ, khôi phục họ và yêu thương họ cho đến chết.

“Này là người” – con người đã can đảm chọn phụ nữ làm môn đệ và bạn thân thiết trong thời đại của Người (thời mà người ta còn rẻ rúng phận đàn bà).

“Này là người” – con người đã tuyên bố rằng mình có mối liên hệ cá vị, duy nhất với Thiên Chúa của Israel, Đấng mà Người gọi là “Abba” (Cha ơi).

“Này là người” – con người đã đến trong thế giới này như đấng vô tội và tuyệt hảo, và chính nhân loại chúng ta đã giết chết ngài. Xét cho cùng, chúng ta huỷ diệt chính con người tuyệt hảo mà ta khao khát và yêu mến.

Ngay từ giây phút đầu tiên của cuộc sống, ta đã bị sức mạnh tự tàn phá này làm cho ta thành tăm tối. Đó là tội lỗi đầu tiên, tội mù loà trước sự lành. Lại chẳng phải là một phần của điều mà ta gọi là tội nguyên tổ sao, nghĩa là năng lực nội tại trong xác thịt con người, năng lực tự tàn phá và căm ghét chính mình?
Và sự khôn ngoan của thập giá



Ngày thứ Sáu Tuần Thánh, chúng ta họp nhau như cộng đoàn Kitô hữu, cộng đoàn của Đấng được giới thiệu “Này là người” và cặp mắt ta dán vào Chúa Giêsu, Đấng đã mang lấy tất cả tội lỗi và khổ đau của ta trên vai Người, để ta cảm nghiệm được sự bình an và hoà giải với Đấng đã sai Người. Nếu ta không thực sự gặp gỡ và ôm lấy Con Người của thập giá, thì mọi nỗ lực của ta đều vô hiệu. Nỗ lực của ta có thành đạt hay không là tuỳ vào việc ta ôm lấy Chúa Giêsu và thập giá của Người mỗi ngày, để cho mầu nhiệm Vượt Qua biến đổi cuộc đời mình. Thập giá Chúa Giêsu dạy ta rằng điều vốn bị coi là đáng ghét và không đáng nhớ đã được biến đổi thành cái đẹp, niềm hi vọng và sự sống mới. Ước gì thập giá thực sự trở thành sự khôn ngoan của ta, nguồn đỡ nâng trong cơn dao động, nơi nương náu khi đối diện hiểm nguy, nguồn bảo vệ trong hành trình cuộc sống, cho đến khi Chúa đón ta vào ngôi nhà thiên quốc. Hãy tiếp tục bước đi mỗi ngày với dấu Thánh giá, và hãy nhớ ta đang thực sự làm gì và tuyên xưng gì khi làm dấu Thánh giá:

“Nhân danh Chúa Cha”
Ta đặt tay lên trán vì ý thức rằng
ta chẳng biết làm sao để xây dựng thế giới này cho công chính, bình an và hi vọng hơn.

“Nhân danh Chúa Con”
Ta chạm tay vào giữa thân mình,
đón nhận mọi sợ hãi và đau đớn phát sinh trong hành trình từ cõi chết đi vào cõi sống.

“Nhân danh Chúa Thánh Thần”
Ta ôm lấy trái tim để nhớ rằng từ trung tâm thập giá Chúa Giêsu,
trái tim bị tổn thương của Thiên Chúa có thể mang lại sự chữa lành và ơn cứu độ cho chúng ta.

No comments:

Post a Comment

Your comments here